Giỏ hàng rỗng
“Biết tới khi nào mưa thôi rơi” là tập truyện kể về nỗi nhọc nhằn của những người trẻ tuổi trước ngưỡng cửa cuộc đời. Cuốn sách cho ta thấy ở đó hình ảnh một khu xóm trọ nghèo nàn, nhếch nhác, nơi người ta sống cuộc đời tạm bợ vá víu… trong đó có những sinh viên trẻ đang ngày ngày học bài và mơ nghĩ đến tương lai… Giữa nỗi nhọc nhằn đó, đọc Biết tới khi nào mưa thôi rơi, bạn đọc còn bắt gặp những nụ cười của sinh viên khi họ ra trường và đi tìm việc làm. Có điều, những nụ cười này đã khác xưa vì ‘’để ngăn mình khỏi khóc, họ đã há miệng cười’’. Nhà văn Võ Thị Xuân Hà nhận xét: “Tập truyện ngắn Biết tới khi nào mưa thôi rơi của Văn Thành Lê như một dòng sông có đôi luồng chảy. Luồng êm đềm chảy dạt dào và tha thiết khúc cổ điển. Luồng dữ dằn cuộn dưới đáy, có thể cuốn phăng những mỹ từ, những sắp đặt; rồi phơi bày ra những thô nhám, quyến rũ bởi sự thô nhám”.
“Khác với một Văn Thành Lê man mác nhẹ nhàng mà tôi đã biết, ngòi bút Lê giờ đây dường như cũng đã cùng chủ nhân của nó nếm trải đủ thử thách của cuộc đời để viết lên những trang văn gân guốc và trĩu nặng suy tư, trong đó có cả kinh nghiệm dạn dày, có cả tổn thương mất mát và những phát hiện đôi khi đau đớn đến tưởng chừng không chịu nổi. Những nhân vật của Lê là những nhân vật rất thật, được đặt trong những hoàn cảnh rất thật. Họ là những con người gần gũi quanh ta, họ là chính ta, với những vấn đề tưởng chừng tầm thường nhỏ bé mà thật ra lại lớn, những vấn đề của xã hội hiện tại mà tuổi trẻ đang phải đối mặt từng phút từng giờ.
Chưa đến ba mươi tuổi, Văn Thành Lê có đủ sự lăn lộn giữa cuộc đời để biết rất nhiều và nói rất thật. Lê viết thật lắm, dám đưa ngòi bút lục lọi xáo xới cả hiện thực ngoài đời lẫn những nỗi niềm trong nội tâm từng nhân vật. Trang viết của Lê vì thế mà đượm một nỗi buồn, một thứ buồn tỉnh táo và hơi tàn nhẫn, nhưng biết sao được vì sự thực thì bao giờ cũng thế, đòi hỏi người ta phải dũng cảm để đương đầu.”
Mời bạn đón đọc.
Hãy Đăng ký